Trang

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Viết nhân ngày thày thuốc VN



LẦN ĐẦU NẰM VIỆN
Tôi vốn rất sợ ốm đau phải vào viện, đi khám bệnh đã sợ, nằm viện càng sợ hơn. Lý do không cần nói chắc ai cũng biết, mặc dù gần đây BV Hữu nghị có rất nhiều tiến bộ về tổ chức cũng như tinh thần phục vụ của y bác sĩ.
Nhưng dù sợ thì khi có bệnh vẫn phải vào.
Tôi bị thần kinh tọa từ vài năm nay do di chứng một lần ngã cộng với thoái hóa xương khớp tuổi già nhưng không biết, cứ nghĩ bị đau khớp bình thường, sau có BS lại nghi viêm tắc động mạch hay tĩnh mạch chi gì đó.
Tháng 9 năm ngoái do bị một trận rối loạn tiền đình cấp cộng với tình trạng đau chân quá nặng, tôi được vào điều trị tại khoa Y học cổ truyền, BV Hữu nghị. Những ngày đầu, phần vì đau, mệt, phần vị vẫn ngại với những ấn tượng xấu trước đây nên tôi cũng chỉ im lặng quan sát. Nhưng rồi mặc cảm nhanh chóng biến mất khi điều dưỡng viên Tuyết hằng ngày châm cứu cho bệnh nhân có thái độ rất ân cần, vui vẻ. Tiếp đó là bác sĩ trưởng khoa đồng thời là bác sĩ điều trị Hoàng văn Lý, ngoài thái độ nhã nhặn, ân cần, BS còn rất chú ý lắng nghe và tìm hiểu kỹ về bệnh tật cũng như sức khỏe của bệnh nhân.
Sau 3 tuần điều trị, bệnh chỉ đỡ được 5-6 phần 10, nhưng theo quy định, tôi phải ra viện.
Khoảng hơn một tháng, tôi lại vào viện. Lần này không còn một chút ngại ngần nào hết, tôi gặp lại những người thầy thuốc, những điều dưỡng viên mà cách đây không lâu còn xa lạ và e ngại khi tiếp xúc. Từ BS tập sự Thủy xinh đẹp, hiền dịu, kiên nhẫn lắng nghe bệnh nhân, cô Thảo, nhân viên phát trang phục lúc nào cũng tươi cười niềm nở và kiên nhẫn tìm đổi quần áo cho bệnh nhân mặc vừa vặn mà vẫn khẩn trương, đến các cô Tuyết, Hằng châm cứu, Hương, nhân viên phát thuốc, đo huyết áp,  Hồng A y tá trưởng, Hồng B xét nghiệm...Nhưng có một hình ảnh mà tôi không thể quên, đó là một hôm đã muộn, chừng gần 10 giờ tối, tôi ra lấy nước và bắt gặp một hình ảnh rất đẹp của người thầy thuốc ở đây, đó là BS Vương, BS điều trị phòng bệnh nam, đang dìu một bác bệnh nhân già từ hành lang vào phòng với một nụ cười tươi và những lời động viên gì đó mà tôi không nhớ.
Trong điều kiện hiện tại, rất nhiều câu chuyện buồn về ngành y thì những điều cảm nhận được ở khoa Y học cổ truyền BV Hữu nghị làm cho tôi nghĩ rằng có lẽ không nên nhìn ngành y của ta với cái nhìn toàn màu sám.
Bài viết này là một lời cám ơn tôi chân thành gửi đến tập thể các thầy thuốc và nhân viên khoa Y học cổ truyền BV Hữu nghị.

7 nhận xét:

  1. Nhân ngày thầy thuốc VN, em gái chúc chị gái Ly Lan ko bao giờ phải đến thăm bệnh viện nữa nhé ! Chúc chị gái sức khỏe thật diệu kỳ chị gái nha (~_~)

    [img] http://d4.violet.vn/uploads/blogs/747728/flower-35.gif[/img]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mong sao lời chúc của em gái trở thành hiện thực

      Xóa
  2. Mình nghe trên TV bẹnh viện VĐ mới vừa cứu sống một bệnh nhân bị vỡ tim.Kíp mổ đã phải thực hiện ca mổ ngay trong phòng bệnh , vì nếu chỉ chậm 5p là không cứu được. Nhũng tấm gương hết lòng vì người bệnh như vậy không hiếm. Chúng ta biết ơn những người thầy thuốc VN.Cái xấu chẳng qua chỉ là hạt sạn mà thôi.Chúc LL khỏe nhiều.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Điều tốt đẹp ở đâu, thời nào cũng có. nhưng những diều chưa tốt, thậm chí rất xấu như vụ BS Cát Tường chẳng hạn thường có tác động mạnh đến lòng tin và cái nhìn của người dân.
      Có dến các bệnh viện như BM, Việt Đức...mới thấy được cảnh khổ của người bệnh. Nhưng cũng nên nhìn nhận đến áp lực làm việc của các BS và nhân viên ngành y, từ đó suy ra trách nhiệm thuộc về nhà nước chứ không nên chỉ đánh giá vấn đề y đức của những người thày thuốc, HĐ nhỉ!

      Xóa
    2. Đúng là thầy thuốc bị áp lực công việc nhiều, mà bệnh nhân thì do bệnh tật nên cũng bức xúc vì vậy trách nhiệm là của nhà nước, bộ Y tế cũng nhìn nhận ra vấn đề nhưng giải quyết lại là chuyện khó đòi hỏi năng lực của người đứng đầu ngành y tế.

      Xóa
  3. CHI OI EM MONG CHI THAT KHOE NHE

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn NM!
      chị cũng cầu mong cho các bạn bè blog mình luôn khỏe, những nhà thơ blog viết nhiều bài thơ hay

      Xóa