BÁC SĨ TÔN THẤT BÁCH |
Lúc bấy giờ một ca mổ tim tại SG chi phí khoảng 20 triệu, chưa kể tiền đi lại, ăn ở tại Sài Gòn. Vào giữa những năm chín mươi với 2 vợ chồng đều là công nhân thì 20 triệu là số tiền không thể có dù là trong ý nghĩ.
Mẹ cháu
buồn lo đến mất ăn, mất ngủ vì 2 vợ chồng lấy nhau muộn, chỉ sinh được có một
mình cháu. Thế rồi không biết nghe ai mách, mẹ cháu tìm đến Bác sĩ Tôn Thất
Bách, lúc đó là Viện trưởng viện tim quốc gia tại Hà Nội.
Không quen
biết, không người giới thiệu, mẹ cháu cứ liều tìm đến chỗ làm việc của Bác sĩ. Người
y tá hỏi:
-
Chị có hẹn của Bác sĩ không?
-
Dạ không!
-
Vậy thì không gặp được, Bác sĩ bận lắm.
-
Nhưng…
-
Không nhưng gì cả, đấy là nguyên tắc!
Mẹ cháu bật khóc. Lúc đó đã gần hết giờ làm việc. Bỗng cửa
phòng Bác sĩ mở ra và Bác sĩ sách cặp ra về. Thấy thế, Bác sĩ hỏi:
-
Có chuyện gì vậy?
Mẹ cháu quỳ sụp dưới chân Bác sĩ:
-
Xin bác sĩ cứu con cháu vơi!
Bác sĩ nâng mẹ cháu dậy ôn tồn:
-
Vào đây, vào đây, nào có chuyện gì chị bình tĩnh noi
tôi nghe!
-
Da. Con cháu…con cháu,,,
Mẹ cháu lúng túng run run.
Bác sĩ rót nước mời uống và nói:
-
Chị cứ bình tĩnh nói tôi nghe, cháu làm sao, cháu đang
ở đâu?
Bấy giờ mẹ cháu mới bình tĩnh trình bày về bệhn tật của con
và hoàn cảnh gia đình.
Bác sĩ bảo đưa cháu đến BV, Bác sĩ khám xong rồi lấy một tờ
giấy viết mấy dòng và bảo mẹ cháu đưa cháu vào TP Hồ Chí Minh ngay.
Thế là vợ
chồng thu xếp đưa con đi với số tiền anh em họ hàng giúp được gần chục triệu. Sau
gần một tháng nằm tại viện tim Sài Gòn, cháu đã được phẫu thuật tim miễn phí và
trở về tiếp tục đi học, khỏe mạnh.
Mẹ cháu lại
đến tìm Bác sĩ với chút quà mọn để cám ơn nhưng Bác sĩ nhất định không lấy và
lại dặn mẹ cháu đưa cháu đến để Bác sĩ theo dõi tiếp.
Câu chuyện mẹ cháu kể lại khi đưa cháu đến chơi nhà tôi cứ
in hằn trong tâm trí tôi hình ảnh một người thầy thuốc đúng với nghĩa “LƯƠNG Y
NHƯ TỪ MẪU”