Không biết copy bài này từ đâu về, từ bao giờ.
Nhân dịp vừa qua ông Medvedev sang thăm, pot lên đọc để thư giãn cuối tuần
Những người Nga kỳ cục
Đầu thiên niên kỷ này, một nhà xuất bản ở Anh vừa cho in một serie có tính cách đi vào tìm hiểu đặc tính các dân tộc, mà trước tiên là miêu tả những khuôn mẫu đã định hình trong lịch sử về dân tộc đó. Tủ sách mang cái tên khá khiêu khích Xenophobe’s Guide to the… – tạm dịch là Sách hướng dẫn cho những kẻ bài bác người ngoại quốc (Anh, Pháp, Đức…).
Đầu thiên niên kỷ này, một nhà xuất bản ở Anh vừa cho in một serie có tính cách đi vào tìm hiểu đặc tính các dân tộc, mà trước tiên là miêu tả những khuôn mẫu đã định hình trong lịch sử về dân tộc đó. Tủ sách mang cái tên khá khiêu khích Xenophobe’s Guide to the… – tạm dịch là Sách hướng dẫn cho những kẻ bài bác người ngoại quốc (Anh, Pháp, Đức…).
Để các trang sách có thể được viết bằng
giọng điệu khách quan pha chút hài hước, mang cái nhìn tự chỉ trích từ
bên trong, nhà xuất bản đặt ra yêu cầu người nước nào tự viết về người nước ấy. Mùa hè 2001, cuốn Sách hướng dẫn cho những kẻ bài bác người Nga (Xenophobe’s
Guide to the Russians) đã được in ra ở London và một nhà xuất bản ở
Moskva, rồi lập tức cuốn sách này được dịch sang tiếng Nga. Dưới đây là
mấy đoạn trích dịch ngắn từ báo Thời Gian (Время) của Nga.
Sầu muộn, bi quan và nồng nhiệt bẩm sinh
Tính cách dân tộc thường khi là một cái
gì đó mâu thuẫn và người Nga cũng vậy, người Nga trung bình mang hình
ảnh một kẻ sầu muộn, trong khi chờ đợi những gì tốt đẹp thì đồng thời
biết là tai vạ có thể đổ xuống đầu mình bất cứ lúc nào. Thật là “chó cắn
áo rách”, anh ta lầu bầu khi gặp hoàn cảnh rủi ro, lặng lẽ thu dọn
những gì còn còn sót từ đống đổ nát và lại tính cho mình ván bài mới.
Đấy cũng là dịp để người ta than thở rằng
người Nga là một dân tộc bất hạnh nhất trên đời, rằng ngày xưa họ sống
không đến nỗi nào và chẳng hiểu làm sao cứ ngày càng khốn khó hơn. Trong
khi đó, vào những lúc mọi chuỵện vui vẻ, họ sẽ nói với bạn rằng họ biết
mình là một trong những dân tộc tốt bụng mến khách nhất trên thế giới
và điều này chính ra là rấ gần với sự thực.
Tuy nhiên, nếu “đập vỡ” một người Nga ra,
luôn luôn ta bắt gặp một người mơ mộng. Chủ nghĩa lãng mạn Nga là một
cái gì đó bền chắc lạ thường, để lâu không hỏng, thả xuống nước không
chìm, chôn xuống đất không chết. Và cuộc sống càng nặng nề thì trái tim
lãng mạn ấy ở người ta càng đập mạnh. Họ rất thích tin ở những ai nói
rằng, có thể có được thiên đường ngay trên mặt đất.
Chen vai thích cánh
Khía cạnh tiêu biểu trong tính cách Nga
là cảm giác “có người có ta”. Họ thích tụ lại thành những đám đông : một
chiếc xe buýt ken chặt người đối với họ luôn có sức hấp dẫn, nhất định
là họ phải chen lên bằng được, cốt có người đã đi là ta cứ thế mà đi
theo, đông mấy cũng không ngại. Trong hoạt động hàng ngày việc gì họ chỉ
cần có người khác cùng làm, còn kết quả làm đến đâu không cần biết.
Thật khó tưởng tượng một người Thụy Điển
bệ vệ kiểu cách lại có thể nhập ngay vào một một dàn đồng ca gồm toàn
những người anh ta không quen trên một toa xe lửa chật ních người. Còn
người Nga nào cũng sẵn lòng làm vậy, chẳng cần có vodka họ cũng tìm thấy
hào hứng trong việc tạo ra một bầu không khí gắn bó ; lời bài hát chẳng
có ý nghĩa gì, thậm chí hát sai nhịp cũng được, điều quan trọng là cái
dàn dồng ca này vang lên càng to càng sôi nổi càng tốt, ca rằng chúng ta
đang ở bên nhau và chẳng còn gì là đáng sợ nữa.
Ba khái niệm cơ bản
Để hiểu cái nhìn của người Nga đối với đời sống, cần lưu ý tới ba khái niệm cơ bản là : Tâm hồn, nỗi buồn, số phận.
- Tâm hồn ở đây gắn với Chính Thống giáo.
- Nỗi buồn thì là sự hòa trộn của lãnh
đạm và dày vò, sầu thảm và chán chường. Nó cũng có chút ý vị “nỗi đau
thế giới” của người Đức, song mang màu sắc cá nhân rõ hơn. Người Nga
chấp nhận nỗi buồn này một cách tự nhiên, trong thâm tâm họ luôn luôn
kêu lên như nhân vật Yevgeny Onegin trong vở opera của Pyotr
I. Tchaikovsky : “Thật là nhục nhã ! Ôi nỗi buồn ! Ôi số phận thảm thương của ta !“.
- Còn chữ số phận ở đây có đủ các nghĩa
của “thiên mệnh”, “điềm dữ – điềm lành”, “tiền kiếp – tiền định”, “chạy
trời không khỏi nắng”, “trời đã phạt mi bằng cách suốt đời buộc mi khóc
than cho số phận của mình”…
Thành thử không ai ngạc nhiên khi thấy
nhiều người Nga chuyển vai nhanh chóng, từ nhân vật trung tâm của một lễ
tiệc đèn sáng rực rỡ với những câu bông đùa hóm hỉnh, sang anh chàng
chán đời ngồi nức nở trước cốc ruợu cạn và tự làm khổ mình bằng cách đập
tay lên trán tự hỏi ý nghĩa cuộc sống là gì mà không bao giờ trả lời
được.
Dễ dãi thế nào cũng được, thích ăn sẵn và thụ động chờ đợi
Người Nga thích ngồi ước ao tự nhiên mình
trở nên giàu có. Một trong những truyện cổ tích phổ biến nhất ở Nga là
câu chuyện Emelia và con cá măng thần kỳ, đại khái kể về một anh chàng
không thích đụng tay vào bất cứ việc gì nhưng lại có được tất cả mọi
thứ. Rốt cuộc, số phận của người ta đi đằng nào, sự tốt xấu… tất cả
chẳng có nghĩa lý gì hết, đạo lý cuối cùng là vậy.
Tiếng Nga có một từ là “khalyava”
(халява), có nghĩa là “của trời cho” ; người ta dùng nó để gọi một cái
vé xem vở hát mang tính chất chiêu đãi, một tập quảng cáo mỏng chả ai
buồn xem, cho tới giấy mời dự bữa ăn tối với một thương gia có thể là
cần cho bạn trong một việc gì đấy. Người Nga cho rằng cứ được mời là
thích rồi, ngoài ra mời cái gì mà chẳng được.
Một biểu hiện khác của thụ động là sức
chịu đựng, nghiến răng chấp nhận đau khổ, ngóng đợi một cuộc sống khá
hơn dù không biết bao giờ nó tới. Khả năng chịu đựng của người Nga thật
mênh mông không có giới hạn, người có quyền muốn quát mắng họ, chửi bới
họ thế nào cũng được. Cuối cùng, nhà cầm quyền đành ra lệnh treo đầu cả
bọn ngoài chợ :
– Ngày mai cho tất cả lên đoạn đầu đài hết. 8 giờ có mặt ở đây. Có hỏi thêm gì không ?
- Dạ có ! Xin hỏi dây thừng đã có sẵn hay chúng tôi phải mang theo ?
Họ dám chờ đợi và hy vọng ngay trong những điều kiện mà không một dân tộc nào chịu đựng nổi.
Giới trí thức
Đây không phải là khái niệm chỉ lớp người
có học mà dân tộc nào cũng có. Ở Nga, là một trí thức có nghĩa, phải
hiểu được những người đang sống quanh mình, cùng đau khổ với họ, cùng mơ
mộng và khi cần thì lên tiếng chống lại bất công cùng với họ. Cố nhiên
trước đó anh phải là người đọc nhiều biết rộng, được dạy dỗ dến nơi đến
chốn, song luôn luôn tự hiểu chưa phải là đủ.
Một nhà văn, một nhạc sĩ, một giáo sư hay
một viện sĩ không thể tự nhiên liệt mình vào hạng trí thức, làm thế
chẳng khác gì tự anh phong thánh cho mình, mà anh ta thừa biết rằng danh
hiệu này phải do dân chúng phong tặng. Các nhà trí thức thực thụ thường
không giấu nổi sung sướng khoe với hàng xóm về vai trò của mình, nhưng
không quên nói thêm “mình là thứ đã bị sâu ăn“, tức là, chưa phải đã xứng đáng với danh hiệu cao quý ấy.
Vương Trí Nhàn