Trang

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Mẹ ơi


- Để ngày mai khi bình minh lên, con vẫn còn yêu thương bên đời
- Để ngày mai khi hoàng hôn buông xuống, con vẫn còn chỗ bình yên quay về.

Nhưng 
Đã lâu rồi, con không được gọi mẹ ơi
Đã lâu rồi, trống vắng căn phòng của mẹ
Đã lâu rồi, trầu cau con mua chỉ đặt lên trước di ảnh

Và thế là khi bình minh lên không còn nữa yêu thương
Và thế là khi hoàng hôn buông, nơi con quay về không còn dáng mẹ

Và thế là những bình minh cô đơn
Và thế là những hoàng hôn côi cút

Con thầm gọi: MẸ ƠI

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

The sound of silence

The Sound Of Silence

Thế là hết, những buồn vui quá khứ
Em cất vào trong tim
Khóc người đi hay em khóc cho em
Nước mắt cạn hay chảy vào sâu thẳm

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Thế là...

Dặm dài thoắt bốn chục năm
Buồn vui mấy độ thăng trầm mấy phen
Có thao thức mới hiểu đêm
Có đau mới hiểu nỗi niềm khổ đau
Mặt sông phẳng lặng biết đâu
Đáy sông vẫn sóng, thả gầu tiếc dây
Dẫu rằng buồn đó vui đây
Khi giông khi gió khi đầy khi vơi
Có khi chia ngọt sẻ bùi
Có khi giông bão ngập trời gió mưa
Đắng cay biết mấy cho vừa
Ngọt bùi cũng thể cơn mưa giải nồng
Thế là cũng đã sang sông
Thuyền trôi theo sóng mênh mông cuối trời
Thế là cách trở đôi nơi ...



Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Duyên nợ




Trưa, em lỡ một chuyến đò
Cơn mưa làm ướt câu thơ gập ghềnh
Chiều, em nhắm mắt đưa chân
Đò sang ngang chỉ một lần mà thôi
Nợ duyên của một kiếp người
Mười hai bến nước sông trôi dập dềnh
Nông sâu ai biết sự tình
Cắm sào mới biết phận mình nắng mưa



Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Hình ảnh những người mẹ Việt Nam

 Chúng ta ai cũng có một người mẹ, dù mẹ còn hiện hữu bên ta hay 

đã khuất thì trong tim ta hình ảnh mẹ vẫn không bao giờ mờ nhạt. 

MẸ luôn bên ta, dõi bước ta đi, an ủi, nâng đỡ khi ta đau khổ.

Hôm nay là ngày của MẸ. 

Đây là những người mẹ Việt nam, tảo tần chịu đựng 

và tràn đầy tình yêu thương.

AI CÒN MẸ XIN ĐỪNG LÀM MẸ KHÓC

                   

 


tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ
Những hình ảnh đẹp về tình mẹ
tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ 
tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ
tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ
tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ
Hãy cảm ơn cuộc đời khi vẫn còn mẹ để yêu thương
tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ
 Một bà mẹ vĩ đại
tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ
 Mẹ già chăm con 60 tuổi bị bệnh
tình mẹ, ảnh, cảm động, xúc động, mẹ, Ngày của mẹ
Mẹ Phan Thị Yến gần 90 tuổi, mù cả 2 mắt vẫn nép mình sau lưng chiếc ghế đá ở Hồ Gươm để kiếm tiền nuôi những người con tật nguyền

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Những nghịch lý hàng ngày

BLOG NGÀY THỨ SÁU 15 MAR 2013
(Trích từ một Email luân lưu)
1.Người ta có thể dừng xe lại khá lâu chỉ để xem một vụ tai nạn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dừng xe khi đồng hồ giao thông vẫn đang báo đèn đỏ ở những giây cuối cùng…
2. Người ta có thể ngay lập tức kỷ luật và trừ lương nhân viên, thậm chí đuổi việc vì mắc lỗi gây thiệt hại không lớn lắm, nhưng lại thật khó làm thế với các lãnh đạo cho dù có thiệt hại lớn hơn nhiều…
3.Người ta có thể nhậu nhẹt với bạn bè hàng giờ, nhưng lại không đủ kiên nhẫn và sẽ phát cáu nếu một trang web không mở được sau 10 giây…
http://www.ymoi.com/wp-content/uploads/2009/05/nhau1.jpg
4. Người ta có thể ngồi cả buổi với người yêu tâm sự mọi chuyện, rồi an ủi, sẻ chia… nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nghe Bố mẹ , nói trọn câu: dạo này Bố/ mẹ thấy hơi mệt, khó thở và tức ngực lắm, hôm nào con rảnh đưa Bố/ mẹ đi khám nhé…
5. Người ta có thể sẵn sàng “bo” cho một “chân dài” nào đó với số tiền không nhỏ, nhưng lại không thể cho bà lão xin số tiền chỉ bằng 1/50 số tiền đó…
http://www.vinhcuustone.com/uploadfile/data/image/ngheo%20nan.jpg
6. Người ta có thể gọi điện tâm sự với người yêu hàng ngày và đến mấy chục phút, nhưng gọi cho Bố/ mẹ thì hoạ hoằn lắm, và thời gian thì chưa bằng 1/10 so với khi gọi cho người yêu…
7. Người ta có thể mua cái váy tiền triệu và bao nhiêu đồ dùng đắt tiền nhưng không thể cho cô bé ôsin cái áo cũ đã lỗi mốt đã nhét trong góc tủ của mình…
8. Người ta có thể ghếch chân lên tận mặt cậu bé đánh giày chỉ vì đã bỏ ra 5.000đ để cậu bé hì hụi dưới chân mình và họ không thể biết rằng cậu bé đang mừng thầm vì trưa nay không phải nhịn đói…
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEifEF8TlNdj3K4nMy6IMgQPhgL2-CaFNlgoqQ7gvqA9pU0fCktH1BdFvPbIB_8F9JKRVFsVp-PCLWBHQrk9qtR_vjf1binpkmvDaVjSG5jP1m_23cXgBTiUFbj53g1MECMHqnkNx4qHvW8d/s1600/danhgiay.jpeg
9. Người ta có thể nhậu một bữa hết cả vài triệu, nhưng khi ra về, họ không quên mặc cả với bác xe ôm đến từng nghìn lẻ…
10. Người ta có thể mua lại cả một cái nhà xuất bản, nhưng lại không thể mua một cuốn sách.
11. Người ta có thể ngồi xe hơi sang trọng đến thăm làng trẻ mồ côi, nhưng họ lại không biết rằng bữa của các em trưa nay có những gì. http://www.xaluan.com/images/news/Image/2011/02/14/1297741305.img.jpg
12. Người ta có thể hô hào rất hoành tráng trên truyền hình về chuyện chống kỳ thị với những người có AIDS, nhưng họ lại không dám cầm tay động viên một bệnh nhân AIDS trong bệnh viện.
Và còn đó, rất nhiều điều có thể & không thể trong cuộc sống này…

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Chuyện không sao hiểu nổi

Cha giết con - oan thấu tới trời!

02/05/2013 08:37 (GMT + 7)
TT - Vừa nhìn thấy cha đứng trên bậc thềm, thằng Tuyền đã vội quỳ xuống bò từ đầu cổng vào tới trong nhà lạy cha nó. Nó vừa được biết cha nó (ông Phạm Văn Thành, sinh năm 1946, ấp Ninh Hòa, xã Hòa Tịnh, huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang) đã vì nó mà phải chịu oan khuất đến suýt mất mạng. Trước sự chứng kiến của hàng xóm, hai cha con nhìn nhau khóc ồ ồ.

Ông Phạm Văn Thành nhớ lại những ngày chịu án oan trong tù  - Ảnh: Nguyễn Ngọc

Mất con, mất hết
Ngày 17-9-1989, cái ngày định mệnh xe đò lục tỉnh đậu đầy lộ. Họ đổ về khu vườn nhà ông Thành để tận mắt nhìn thấy gương mặt “người cha nhẫn tâm” giết hại con mình. Sáu bảy chục cái hố to nhỏ được đào lỗ chỗ khắp vườn để tìm thi thể thằng bé. Nhưng mọi sự tìm kiếm đều không mang đến kết quả bởi “con tôi chưa chết, nó là con tôi, dù có nhẫn tâm đến đâu tôi cũng không thể giết chết con mình”. Ông Thành bắt đầu câu chuyện oan trái đầy nước mắt của mình bằng buổi công an đến nhà bắt mình vì tội giết con như thế.
Chuyện bắt đầu khi thằng Tuyền, đứa con khờ khạo của ông Thành, bỗng nhiên mất tích. Đang trong lúc bối rối, tìm con không được, chưa biết thằng nhỏ lành dữ ra sao thì công an tới nhà nói tin sét đánh. Họ tình nghi ông Thành đã tự tay giết chết đứa con ruột rồi chôn xác trong vườn. Ông Thành bàng hoàng trước lời buộc tội vô căn cứ. Ông xin được đi tìm con với thời hạn một tuần. Thời gian cứ trôi qua mà thằng Tuyền con ông vẫn bặt vô âm tín. Thời hạn một tuần đã hết, ông Thành quay về nhà và bị bắt bởi tội vu khống, chống người thi hành công vụ và hủy hoại tài sản công dân. “Tuy nhiên, đối với tất cả những người trong xóm, tôi đã bị bắt vì tội giết người” - ông Thành chua chát nói.
“Lúc ấy tôi một mực kêu oan nhưng không ai chịu nghe tôi” - ông Thành xúc động.
“Người ta bắt tội phạm thì phải có giấy nọ giấy kia. Còn tôi bị bắt trong mơ hồ. Tôi chẳng biết mình đi tù vì chuyện gì cả... thật vô lý” - ông kể. Sau khi bị bắt, ông Phạm Văn Thành được đưa về nhà giam huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang: “Bước vào ngục tối, tôi như bước vào một cơn ác mộng. Nhà giam nằm sâu trong một cánh đồng hoang. Giữa chốn này dù có oan khuất đến đâu thôi cũng đành chịu chết. Nhà giam được thiết kế đặc biệt cao chưa đầy 1m, nền nhà đóng đầy rong rêu”. Đang ở sức làm, công việc thuận lợi, ông Ba Thành phải bỏ cả trang trại nuôi dê hàng trăm con lớn nhỏ để vào tù và trở thành tội phạm.
Khó khăn về vật chất thì cũng ráng cố gắng, nhưng 13 tháng trong phòng biệt giam ông không thể nhớ nổi mình đã sống cơ cực như thế nào. “Tôi có một linh cảm thật mãnh liệt là con tôi chưa chết. Nhiều lần trong trại chết đi sống lại, cơ cực không biết đường nào mà lần”.
Sức khỏe sa sút quá, ông Thành được chuyển ra bệnh viện. Sau hai tuần được điều trị trong bệnh viện ông chỉ còn 37kg và được bảo lãnh tại ngoại. Trở về nhà với hai bàn tay trắng, hàng xóm ai cũng nói ông giết con mà phải đi tù. Ngày bị bắt Ba Thành còn khỏe mạnh gánh vác hầu hết việc nặng nhọc trong nhà, nhưng khi ra tù thì sức khỏe của ông gần như suy kiệt. Nhà cửa tan tác, tiêu điều, dê mẹ dê con đều không còn thấy bóng. Lúc này tài sản trong nhà chỉ còn lại bốn bức tường, nhà cũ xây chưa hoàn thiện. Tuy nhiên, Ba Thành không vì thế mà tuyệt vọng. Ông quyết tâm làm lại từ đầu nhưng do ngồi tù quá lâu hai chân của ông đi lại khó khăn nên không thể làm việc nặng. Lao động chính trong gia đình lúc này là vợ ông. Vài mớ lá khô nhặt nhạnh thu vén thật khéo vợ ông cũng chỉ có thể lo liệu rau cháo nuôi chồng và hai con nhỏ, cuộc sống cơ cực nhưng gia đình được sum họp gần nhau.
Đứa con trở về
Ông Phạm Văn Thành bị bắt ngày 17-9-1989 sau đúng một tháng UBND xã Hòa Tịnh (Chợ Gạo, Tiền Giang) vào lập biên bản kê biên tài sản của đương sự Phạm Văn Thành với lý do tình nghi đương sự giết con trai là Phạm Thanh Tuyền. Với cam kết khi nào ông Thành tìm thấy con thì sẽ trả lại số tài sản đã kê biên. Không tìm được con, ông Thành bị bắt bởi tội vu khống cán bộ, chống người thi hành công vụ và hủy hoại tài sản công dân.
Trong suốt quá trình bị tạm giam và điều tra, ông lại bị hỏi về việc con trai mình bỗng nhiên mất tích, cơ quan điều tra đã đào hàng trăm hố trong vườn nhà ông để tìm thi thể đứa con trai nhưng không thấy.
Ngày 25-8-1990 vụ án được đình chỉ nhưng đến năm 1995 ông Thành lại bị bắt tạm giam thêm 5 tháng, cải tạo lao động cho ba tội danh trên.
Ngày 7-6-2004 ông Thành được công nhận oan sai theo quyết định số 622/QD-GQKN (7-6-2004) của giám đốc Công an Tiền Giang.
Mang tiếng giết con nên Ba Thành bị nhiều người khinh rẻ xem thường, nhiều người nhìn ông với con mắt dè bỉu, kinh tởm. Ngày ấy nghe tin thầy giáo qua đời dù hai chân rất yếu, phải dùng nạng khá vất vả mới tới được nhà thầy vì chỉ muốn thắp cho thầy một nén hương tỏ lòng thành kính, nhưng con của thầy không muốn ông vào: “Ngày xưa Thành là học trò ngoan nhưng bây giờ Thành là kẻ giết người”. “Linh hồn thầy chứng giám, tôi không giết con tôi” - ba Thành lủi thủi ra về mà lòng nặng trĩu... Lại có lần vào một dịp đi đám cưới, giữa đám đông có người say rượu chỉ thẳng vào mặt ông nói: “Thằng này là tội phạm giết người, coi chừng nó gây án”. Lòng ông quặn đau như có hàng trăm vết dao cứa. Ba Thành buồn nhưng không cách nào để minh chứng được.
Trong lúc mọi ý nghĩ xấu xa, những ánh nhìn khinh bỉ của mọi người đều ném về người cha tội nghiệp cùng mọi hi vọng dường như đã tắt thì ngay lúc ấy “đứa con bị giết” của ông Thành đột ngột trở về. Vừa nhìn thấy cha đứng trên bậc thềm, thằng Tuyền đã vội quỳ xuống bò từ đầu cổng vào tới trong nhà lạy cha nó. Nó vừa được biết cha nó đã chịu oan khuất đến suýt mất mạng. Trước sự chứng kiến của hàng xóm, hai cha con nhìn nhau rưng rưng nước mắt.
Sau giây phút gặp nhau mừng mừng tủi tủi, thằng Tuyền kể: “Ngày ấy có người kêu con đi làm ở Mộc Hóa rồi cho ruộng, cho trâu đặng lấy vợ nhưng mãi không thấy. Ở trên ấy đói khát, nhớ nhà nhưng lại không có tiền đi xe, tuyệt vọng rồi con tìm cách tự tử nhưng may mà không chết, được người ta cho tiền nên con về đây”. Câu chuyện của hai cha con làm nhiều người bàng hoàng xúc động.
Chỉ đến khi thằng Tuyền trở về nhà, ông Thành mới xóa được cái tiếng giết con ở địa phương.
Trải qua những việc quái dị ấy, với vẻ mặt thật buồn ông than: “Không biết tôi sinh ra vào giờ nào mà sao lại khổ nhiều đến thế. Ở nhà được mấy năm thì ngày 18-4-1995 tôi bị bắt đi cưỡng bức lao động ở Mỹ Phước thêm năm tháng cho hành vi vu khống và chống người thi hành công vụ. Nhưng khi hỏi tôi vu khống ai và vu khống như thế nào thì không ai có thể trả lời cho tôi được rõ”.
HOÀNG ĐIỆP - NGUYỄN NGỌC
nguồn:http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/Phong-su-Ky-su/546082/cha-giet-con-oan-thau-toi-troi!.html
 

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

CHIỀU TÍM






Mây tím cuối trời trôi lờ lững 
Sông vô tư mải miết chảy về suôi
Tiếc chi anh, chiều đã muộn rồi
Bài hát cũ của những ngày xưa cũ
Xa lắm rồi, em không còn nhớ nữa
Chỉ nhớ một chiều tím ngắt bằng lăng


Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Vẻ đẹp của sự tĩnh lặng

Nhiếp ảnh gia người UCRAINE Natalie Panga khiến người xem chìm trong yên tinhxqua các bức ảnh sắc nét về hoa lá, trái cây, thực phẩm ... của bà
n1-jpg-1366520041-1366520971_500x0.jpg
n2-jpg-1366520041-1366520971_500x0.jpg
n3-jpg-1366520042-1366520971_500x0.jpg
n4-jpg-1366520042-1366520971_500x0.jpg
n5-jpg-1366520042-1366520972_500x0.jpg
n6-jpg-1366520042-1366520972_500x0.jpg
n7-jpg-1366520042-1366520972_500x0.jpg
n8-jpg-1366520042-1366520972_500x0.jpg
n9-jpg-1366520042-1366520972_500x0.jpg
n10-jpg-1366520042-1366520972_500x0.jpg
n11-jpg-1366520042-1366520973_500x0.jpg
n13-jpg-1366520042-1366520973_500x0.jpg

n15-jpg_1366520042[1286085714].jpg
n14-jpg_1366520042[1286085714].jpg
n12-jpg_1366520042[1286085714].jpg
p8-jpg_1366520335[1286085714].jpg
p1-jpg_1366520335[1286085714].jpg
p2-jpg_1366520335[1286085714].jpg
p3-jpg_1366520335[1286085714].jpg
p4-jpg_1366520335[1286085714].jpg
p5-jpg_1366520335[1286085714].jpg
p6-jpg_1366520335[1286085714].jpg
p7-jpg_1366520335[1286085714].jpg
Hải Lan
Ảnh: Natalie Panga